Bạn có bao giờ cảm thấy… cuộc đời giống như một hành trình kỳ diệu, cứ mỗi 5 năm lại là một vòng lặp mới không??
Với tôi, mỗi 5 năm là một bước ngoặt lớn – là thử thách, là biến cố, và cũng là… sự tái sinh. chính từ trong những biến cố đó, tôi lại tìm thấy chính mình – mạnh mẽ hơn và biết ơn hơn.
2014 – Lần đầu làm mẹ và quyết định từ bỏ giấc mơ ổn định
Năm 2014, tôi mang thai đứa con trai đầu lòng. Đó là một thai kỳ đầy thử thách – những tháng đầu thai kỳ cứ cách 3 ngày tôi đều phải tiêm thuốc để giữ thai . Đến tuần thứ 35, tôi bị sốt cao, ngộ độc thức ăn, và con có dấu hiệu suy thai.
Bác sĩ yêu cầu nhập viện gấp. Nhưng ngày hôm sau là ngày tôi tham gia kỳ thi công chức vào Cục Báo chí – một cơ hội , một giấc mơ về một cuộc sống ổn định, an toàn. Lúc ấy, tôi còn hỏi bác sĩ một câu ngớ ngẩn: “Cháu có thể về theo dõi, thi xong rồi quay lại viện được không ạ?”
Bác sĩ nhìn tôi và nói:“Nếu cháu về, phải ký cam kết chịu trách nhiệm nếu 2 mẹ con cháu gặp nguy hiểm.”
Tôi đứng lặng, tôi ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc… tôi quyết định buông tay giấc mơ công chức, để giữ lấy điều quý giá hơn – sự an toàn của con tôi và chính bản thân mình.
Tôi vẫn nhớ như in khoảnh khắc được đẩy vào phòng mổ cấp cứu. Toàn thân lạnh buốt, tôi chỉ kịp nói: “Bác ơi, cháu lạnh quá…” , rồi tôi chìm vào hôn mê. Sau khi mổ xong bác sĩ gọi tôi, nhưng trong lúc mệ man tôi không thể nhìn rõ mặt con, chỉ biết rằng: chúng tôi vẫn còn sống. Và tôi biết mình vừa trải qua cuộc “tái sinh” đầu tiên..
Và tôi hiểu ra một điều: Cuộc sống không phải lúc nào cũng cho ta tất cả. Sẽ có lúc ta phải lựa chọn. Và lựa chọn đúng nhất… là điều gì thực sự có ý nghĩa với mình.
2020 – Đứa con thứ hai ra đời giữa bão tố
Năm 2020 , tôi mang thai đứa con thứ hai. Và một lần nữa, hành trình mang thai lại không dễ dàng.bác sĩ phát hiện có một khối âm hỗn hợp nghi là khối u phải theo dõi,và tôi còn phải liên tục tiêm thuốc giữ thai, quanh rốn chi chít vết bầm. Tôi đã may mắn giữ thai đến những tháng cuối thai kỳ và con tôi đã chào đời thuận lợi.
Năm 2020 cũng là một năm mà cả thế giới chao đảo vì COVID. Công việc bị ảnh hưởng nghiêm trọng, còn cuộc hôn nhân 8 năm của tôi… cũng gặp vấn đề và phải dừng lại.
2021 – Một mình nuôi hai con và món quà từ vũ trụ
Tôi quyết định ly hôn. Chấp nhận trở thành một người mẹ đơn thân, nuôi hai đứa con nhỏ.
Mỗi lần nhìn đứa con nhỏ – cậu bé luôn cười rạng rỡ, ánh mắt đầy hy vọng – tôi lại như được tiếp thêm sức mạnh. Tôi cảm nhận như vũ trụ đang thì thầm:
“Cuộc sống này vẫn rất tươi đẹp, con à. Hãy mạnh mẽ lên, dũng cảm đón nhận điều tốt đẹp, vì con xứng đáng”
Tôi bắt đầu nhận ra một điều: Cứ mỗi 5 năm, vũ trụ lại gửi đến tôi một bài học
Giờ đây, tôi không còn sợ những chu kỳ 5 năm. Vì hiểu rằng:
Khi sinh con đầu lòng – vũ trụ dạy tôi biết cách dũng cảm từ bỏ;
Khi sinh con thứ hai – vũ trụ dạy tôi biết cách kiên cường đứng dậy;
Trở thành mẹ đơn thân – vũ trụ dạy tôi biết yêu thương vô điều kiện;
Tôi không mong con tôi phải trở thành “người mà mẹ nó kỳ vọng”, hay “người mà xã hội mong chờ”. Tôi chỉ mong các con được sống là chính mình, theo cách mà các con muốn. Và để làm được điều đó – tôi phải là tấm gương trước tiên. Tôi phải trở thành một người mẹ hạnh phúc, dũng cảm, kiên cường, có lòng bao dung, và có trí tuệ, chứ không phải một người mẹ sống trong oá n trách hay bỏ quên ước mơ.
Tôi hy vọng rằng, sẽ có một ngày, các con của tôi có thể hiểu và cảm thông vì sao mẹ đã tạm rời xa các con, một mình sang Trung Quốc du học. Không phải vì mẹ từ bỏ các con, mà là vì mẹ muốn trở nên tốt hơn, muốn thông qua học tập và trưởng thành để tạo ra một tương lai nhiều hy vọng hơn cho các con. Bởi vì mẹ tin rằng, chỉ khi bản thân đủ mạnh mẽ, mới có thể trao cho các con sự dịu dàng và sức mạnh đích thực.
Và tôi biết ơn tất cả…
Tôi biết ơn những năm tháng tưởng như đen tối – vì chính chúng đã rèn cho tôi ý chí và trái tim vững vàng.
Tôi biết ơn những lần tưởng chừng gục ngã – vì chính chúng đã cho tôi thấy mình vẫn còn đứng dậy được
Tôi biết ơn hai đứa trẻ đã đến bên cuộc đời tôi – như món quà kỳ diệu của vũ trụ.
Và biết ơn chính mình – vì đã luôn giữ được trái tim ấm áp sau bao giông tố..
Và tôi cũng biết ơn… những người đang lắng nghe câu chuyện này.
Bởi chỉ cần một ai đó được truyền cảm hứng từ hành trình của tôi – thì tất cả những gì tôi đã trải qua, đều xứng đáng.

Để lại một bình luận